Khoảng 11 giờ trưa ngày 22 tháng 1 năm 2020, tôi cùng bố mẹ đi siêu thị mua đồ.
Đồng Sinh gửi tin nhắn wechat cho tôi, nói “Nựu Nựu, anh thấy hơi mệt, muốn đi kiểm tra sức khỏe một lát, sợ bị nhiễm rồi”.
Tôi mắng anh ấy nói linh tinh, Vũ Hán hơn mấy chục triệu người, làm gì dễ nhiễm như thế.Đồng Sinh là người sinh ra và lớn lên ở Vũ Hán. Tôi và anh ấy yêu nhau được 3 năm, sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại Vũ Hán làm việc. Anh ấy là một lập trình viên ở một công ty, còn tôi làm ở bộ phận thiết kế ở một công ty thời trang.
Chúng tôi có một ước mơ to lớn: kiếm thật nhiều tiền rồi mua một căn nhà.
Học tập, làm việc, sinh sống ở Vũ Hán được 7 năm, vì Đồng Sinh mà tôi yêu cả thành phố này.
Nhà Đồng Sinh ở dưới quê, bố mẹ đều là nông dân, bố mẹ tôi phản đối tôi ở Vũ Hán, muốn tôi về quê làm việc. Nhưng tôi vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Tôi tin rằng, người mà mình tự lựa chọn sẽ đem đến cho mình một tương lai hạnh phúc.
Chúng tôi dự định là mùa xuân năm nay khi mà hoa anh đào ở Vũ Hán nở sẽ đi chụp ảnh cưới, chọn một ngày đẹp để kết hôn.
4 rưỡi chiều, Đồng Sinh gửi tin nhắn wechat cho tôi nói bệnh viện nhiều người quá, anh ấy đứng xếp hàng mãi mà vẫn chưa lấy được số. Tôi hỏi anh ấy sao không đổi sang bệnh viện khác? Anh ấy nói đều giống nhau cả, người bị sốt nhiều quá, các bệnh viện đều chật kín.
Vũ Hán nhiều bệnh viện như vậy, “đều chật kín” là thế nào? Trong lời miêu tả của anh ấy tôi có thể nhận thức được bệnh dịch lần này ở Vũ Hán thực sự là tai họa.
Tôi hỏi anh ấy có những triệu chứng nào, anh ấy nói toàn thân đau nhức mệt mỏi, buồn nôn.
Đây không phải là triệu chứng của virus corona sao? Tôi rất lo lắng, lúc này khuyên anh ấy về nhà bố mẹ không phải là tốt nhất. Tôi nhớ ra đồng nghiệp của tôi, chồng cô ấy hình như làm việc trong bệnh viện, tôi liền vội vã gọi điện cho cô ấy nhờ cô ấy giúp đỡ liệu có thể đi cửa sau được không, để Đồng Sinh được khám bệnh.
Cô ấy nói với tôi, chồng cô ấy làm ở trong bệnh viện khoa tư nhân, không tiếp nhận bệnh nhân bị sốt.
Đồng Sinh không lấy được số, bèn mệt mỏi về phòng cho thuê.
Tôi lấy điện thoại đặt vé, tôi phải mau chóng quay lại Vũ Hán, tôi phải ở cạnh Đồng Sinh, lúc này người anh ấy cần là tôi.
Tôi đặt vé tàu điện cao tốc ngày 24 tháng 1. Khoảng 11 giờ đêm, điện thoại tôi nhận được tin nhắn hủy chuyến, nguyên nhân vì Vũ Hán vừa phong tỏa thành phố, vé tôi mua lần này trạm dừng ở Vũ Hán.
Vũ Hán bị phong tỏa rồi? Phản ứng đầu tiên trong đầu tôi chính là dịch bệnh lần này so với trong tưởng tượng của tôi còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Tôi không ngủ được, gọi video cho Đồng Sinh. Anh ấy nằm trên giường, ôm con gấu mà tôi hay ôm đi ngủ trong lòng, trên chiếc tủ cạnh giường đặt một vài loại thuốc.
Tôi bảo anh ấy gọi điện cho khu quản lí địa phương. Tôi xem tin tức họ có thể sắp xếp xe cứu thương đến khám bệnh. Đồng Sinh nói với tôi, không có tác dụng đâu, công việc của họ quá nhiều, chỉ có thể giúp những người đang trong cơn nguy kịch thôi.
Cũng có thể hiểu được, bệnh dịch này bỗng dưng đến đây đã làm cho Vũ Hán rối loạn lên, lúc này không có cơ chế hoàn thiện và an toàn là chuyện dễ hiểu.
Buổi sáng hôm sau, Đồng Sinh nói cảm thấy đỡ hơn rồi, nhiệt độ cơ thể hôm qua là 38 độ đã giảm xuống 37,5 độ, vả lại không thấy mệt nữa, có thể chỉ bị cảm nhẹ thôi, bảo tôi hãy yên tâm.
Thật là một tin tốt. Tôi sợ rằng là anh ấy dối tôi, nên bảo anh ấy gọi video cho tôi xem nhiệt độ ở trên nhiệt kế, quả nhiên nhiệt độ không hề tăng lên.
Đồng Sinh của tôi, một chàng trai vừa ấm áp vừa lương thiện như vậy sao có thể bị nhiễm cơ chứ?
Mùng hai tết.
Tôi và Đồng Sinh hẹn nhau thời gian gọi video, nhưng anh ấy lại thất hẹn.
Tôi gọi điện thoại nhưng anh ấy tắt máy, nhắn tin wechat cũng không trả lời.
Tôi gọi điện thoại cho bố mẹ anh ấy, bác ấy nói Đồng Sinh không về nhà, họ cũng không liên lạc được với anh ấy. Tôi liên hệ với quản lí tiểu khu. Quản lí nói với tôi tiểu khi đã phát hiện ra nhiều người bị nhiễm virus nên đã phong tỏa rồi. Anh ấy bảo trong danh sách những người bị nhiễm không có tên của bạn trai tôi. Tôi thở phào một hơi, anh ấy lại nói, trong danh sách những người nghi nhiễm, có một cái tên, là Đồng Sinh.
Tôi hỏi những trường hợp nghi nhiễm thì bệnh viện sẽ xử lí như thế nào? Anh ấy nói là theo dõi cách ly tại nhà, bệnh viện không chứa được nữa rồi, trừ phi nghiêm trọng đến mức không thở được thì mới có xe cứu thương đến.
Tôi lên mạng thấy được bản tin, có những người nhiễm vì không ở trong viện mà đã tử vong tại nhà; bởi vì không có giường bệnh mà tử vong ở phòng quan sát của bệnh viện… còn rất nhiều tin cứu trợ của người mắc bệnh làm tôi nhìn thấy mà đau lòng.
Quản lí đến kiểm tra nhà của chúng tôi, thấy Đồng Sinh không ở nhà. Tôi cực kì sốt ruột nhưng đành bất lực.
Đến chiều Đồng Sinh mới gọi điện thoại lại cho tôi. Tim tôi lúc đó như rơi xuống.
Đồng Sinh bị nhiễm rồi.
Sau khi anh ấy bị nghi ngờ nhiễm bệnh đã tự đi đến một bệnh viện gần đó khám, kết quả bị nhiễm rồi.
Không có điều bất ngờ vui vẻ, là một cú sốc. Mà càng làm tôi lo lắng hơn là mặc dù anh ấy đã nhập viện nhưng bác sĩ lại nói bệnh tình không nghiêm trọng, chỗ nằm tương đối chật, chỉ có thể ở lại phòng quan sát để tiếp tục theo dõi chữa trị.
Nói cách khác, thì phải để bệnh tình nghiêm trọng đến mức không thể hô hấp được nữa mới được đi cấp cứu.
Đồng Sinh nói không thể trách bệnh viện được. Bệnh viện bận như đánh trận, người nhiễm bệnh quá nhiều, chỗ nằm chật là sự thật, các bác sĩ đều ưu tiên những người bệnh nặng hơn.
Nhìn thấy tôi khóc qua video anh ấy liền đến an ủi tôi, “em có biết em xấu nhất là lúc nào không?”
Tôi mắng anh ấy, “đến bây giờ rồi mà còn lắm lời, đợi em về Vũ Hán rồi xử lí anh”.
Anh ấy cười nói, “Lúc em khóc anh thấy em là cô gái xấu nhất trên đời. Trời ơi, Đồng Sinh đẹp trai như vậy mà lại tìm được cô vợ xấu xí như thế chứ…”
Tôi nén nước mắt, cười với anh ấy.
Có một tâm trạng tốt sẽ giúp cho bệnh tình tiến triển tốt hơn. Tôi tin rằng Đồng Sinh có thể vượt qua khó khăn này.
Tôi rất muốn quay lại Vũ Hán!
Nhưng tôi không thể ra ngoài. Sau khi người quản lí cung cấp tin tức cho tôi từ Vũ Hán đã bị cách ly trong nhà. Nhà chúng tôi cũng bị cách ly, mỗi ngày bên bảo trợ xã hội đều đến đo thân nhiệt của chúng tôi.
Mùng năm tết.
Đồng Sinh đột nhiên gọi video cho tôi. Anh ấy nói, “Nựu Nựu, anh có thể sẽ không cùng em đi tiếp được nữa, anh muốn nói với em một chuyện. Em phải hứa với anh, không được khóc, phải mạnh mẽ”.
Đồng Sinh không còn nằm trên giường bệnh nữa. Trong lòng tôi rất sốt ruột, dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu tôi.
Đồng Sinh có lẽ đã nhận ra rằng anh ấy không thể tiếp tục được nữa.
Tôi khóc vì bản thân không biết làm thế nào. Mắt nhìn người mà mình yêu thương đang dần dần bước đến cái chết nhưng lại không thể níu kéo anh ấy, thậm chí đến gặp mặt một lần cũng không thể.
Tôi dường như nghe thấy tiếng giấc mơ tan vỡ. Đúng, giấc mơ về căn nhà của chúng tôi, về đám cưới, tất cả những giấc mơ đều biến mất.
Lúc này tôi không muốn nghe Đồng Sinh nói bất cứ điều gì, trừ phi là có giường bệnh rồi, trừ phi là cơ thể tốt lên rồi.
Đó mới là những lời mà tôi muốn nghe nhất từ người mà tôi yêu.
Đồng Sinh gửi cho tôi một ghi chú.
Anh ấy nói, đó là bức thư anh ấy viết gửi cho bạn trai tương lai của tôi, về sau nhất định phải đưa cho cậu ấy.
Tôi mở ra xem, tim như vỡ thành từng mảnh.
Nội dung như sau:
Khi cậu đọc bức thư này, chúc mừng cậu đã trở thành bạn trai của cô ấy! Tôi thực sự ghen tị với tài năng của cậu, là có được cô ấy. Nói ngắn gọn, tôi muốn cậu chú ý một vài điều sau, nhất định phải ghi nhớ.
Khi cậu đọc bức thư này, chúc mừng cậu đã trở thành bạn trai của cô ấy! Tôi thực sự ghen tị với tài năng của cậu, là có được cô ấy. Nói ngắn gọn, tôi muốn cậu chú ý một vài điều sau, nhất định phải ghi nhớ.
1, Nựu Nựu có chút sống buông thả, thỉnh thoảng hay cáu, cậu phải nhường cô ấy. Đúng, nhường cô ấy vô điều kiện, bởi vì cậu là người đàn ông bảo vệ cô ấy cả đời này.
2, Nựu Nựu rất hay đau đầu, lúc cô ấy đau, cậu phải thật lòng tận tâm chăm sóc cô ấy, không được tỏ ra khó chịu. Mỗi lần cô ấy đau đầu, tôi đều giúp cô ấy xoa bóp phần thái dương. Nựu Nựu sẽ nhanh chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ không còn đau nữa. Đây là cách chữa mà một vị bác sĩ Trung y đã nói với tôi, cậu nhất định phải ghi nhớ.
3, Nựu Nựu có một nhược điểm tôi cảm thấy không tốt. Tôi luôn giúp cô ấy thay đổi, nhưng tôi không còn cơ hội nữa, đành giao nhiệm vụ này cho cậu. Cô ấy thích cày phim, quan niệm về thời gian rất kém, thường cày phim đến tận 2,3 giờ sáng, nghỉ ngơi không đủ, ảnh hưởng rất nhiều tới sức khoẻ. Cậu yêu cô ấy thì phải sửa nhược điểm này của cô ấy.
4, Trở thành một người bạn đời, trong cuộc sống khó tránh khỏi trở ngại, hi vọng hai người có thể tôn trọng và học cách bao dung lẫn nhau.
5, Tôi không biết cậu là người ở đâu, sống ở đâu, làm nghề gì, nhưng những thứ đó không quan trọng. Cậu hãy yêu cô ấy như tôi yêu cô ấy, yêu thật lòng, vậy là đủ rồi. Cảm ơn cậu đã chăm sóc Nựu Nựu, chúc hai người hạnh phúc...
Phía sau ghi chú đó, Đồng Sinh còn ghi một dãy số.
Đó là mật khẩu tải khoản ngân hàng của anh ấy, có hơn 10 vạn tệ, là toàn bộ tiền tích lũy từ lúc anh ấy đi làm. Anh ấy nói cả đời này chỉ yêu một mình tôi, số tiền này là dành cho tôi.
Phía sau ghi chú đó, Đồng Sinh còn ghi một dãy số.
Đó là mật khẩu tải khoản ngân hàng của anh ấy, có hơn 10 vạn tệ, là toàn bộ tiền tích lũy từ lúc anh ấy đi làm. Anh ấy nói cả đời này chỉ yêu một mình tôi, số tiền này là dành cho tôi.
Mùng 8 tết.
Đồng Sinh đi rồi.
Anh ấy tử vong trong phòng theo dõi của bệnh viện, đến lúc chết vẫn không có “một giường bệnh”.
Tôi khóc không thành tiếng. Tôi hận ông trời tại sao lại cướp đi sinh mạng của Đồng Sinh? Tại sao lại cướp mất người mà tôi yêu? Tại sao anh ấy không được vào phòng bệnh?
Bệnh dịch lần này đã cướp đi sinh mệnh baoo nhiêu người? Virus tuy vô tình nhưng nhân họa không thể tha thứ!
Tôi, một cô gái bình thường đã mất đi người mình yêu trong dịch bệnh, tôi hận giấu đi sự thât, hận cách quản lí bệnh dịch...
Yêu càng nhiều, hận càng nhiều. Tôi yêu Vũ Hán nhiều bao nhiêu, cũng ghét Vũ Hán nhiều bấy nhiêu. Nhưng ai cũng không quan tâm sự ra đi của một người đã đem lại bao nhiêu đau thương cho người tân của họ, ai cũng sẽ biết trong những người bị dịch bệnh cướp đi tính mạng có một người là người tôi yêu, tên anh ấy là Đồng Sinh.
Ngày thứ hai sau khi Đồng Sinh rời đi, trời hửng nắng ấm.
Tia nắng mặt trời chiếu xuống rọi lên khuôn mặt của tôi, chiếu lên sự bi thương của chia ly.
Tôi và Đồng Sinh đều là những người bình thường của tầng lớp thấp nhất trong xã hội. Chúng tôi cả đời đều tay nắm lấy liềm, gạt bỏ đi thấp kém.
Có một đêm, tôi nằm mơ thấy có một con ếch nhảy ra từ một cái hang vào đêm đông giá rét, nhảy qua buổi đêm yên tĩnh, nhảy qua bình minh, kêu gào thảm thiết, nặng nề mở ra một bầu trời mới.
Tôi nhắm nhẹ mắt, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
Đồng Sinh à, anh nhất định không biết đâu. Vũ Hán đêm đó tuyết rơi dày nhưng cũng không hòa tan được với dòng nước mắt đã cứng lại của anh.
Nước mắt, là bằng chứng tốt nhất em tố cáo anh. Nỗi đau ấy chỉ có trời mới nhìn thấy.
Đồng Sinh, anh biết không, sau khi anh đi được một tuần, Vũ Hán đã thay đổi rồi.
Thay đổi rất nhiều, có giường bệnh rồi. Hiện tại là giường đợi người chứ không phải người đợi giường nữa. Tại sao anh không kiên trì thêm vài ngày nữa chứa? Nếu anh có thể kiên trì thêm vài ngày, chúng ta cần gì phải gặp nhau ở kiếp sau?
Anh đi rồi, lúc đau bụng ai sẽ lo cho em? Em đau đầu ai đến xoa đầu cho em? Em tức giận ai sẽ đến dỗ em? Đã hẹn nhau đến tháng 3, chúng ta sẽ cùng nhau đi Hồ Đông; khi hoa anh đào nở đi chụp ảnh cưới; đã nói chúng ta cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây một tổ ấm tình yêu của hai ta...
Không còn nữa, tất cả đều không còn nữa. Những nụ hôn, nụ cười, dòng nước mắt, tất cả đều biến mất rồi. Vòng luân hồi của tình yêu, nói tan là tan.
Con đường thẳng tắp những hoa anh đào đắc ý đi qua tim chúng tôi, ánh đèn neon làm rối mắt người, làm tổn thương anh, dưới tấm bia ấy là kí ức được cất giấu.
Anh à, có lẽ do kiếp trước em đã phóng sinh một chú chim, kiếp này mới không thể để anh cập bến, làm tổ ấm ở kiếp này...
Đồng Sinh à, em phải làm thế nào mới quên được anh đây? Làm thế nào mới không cảm thấy đau khổ nữa đây?
Hơi thở của anh như không thể làm ấm linh hồn em. Bởi vì em đã hiểu: thế gian mà người đi không về đều làm cho họ cảm thấy thương cảm. Thà quên đi tất cả còn hơn bi thương nhận lấy tình yêu.
Người yêu của em, em và anh, vốn dĩ là một tình yêu đẹp đến thê lương. Lưu luyến có, mất mát có, triền miên có, khóc có, cười có, nhưng cuối cùng lại đứt đoạn...
Đồng Sinh đi rồi.
Anh ấy tử vong trong phòng theo dõi của bệnh viện, đến lúc chết vẫn không có “một giường bệnh”.
Tôi khóc không thành tiếng. Tôi hận ông trời tại sao lại cướp đi sinh mạng của Đồng Sinh? Tại sao lại cướp mất người mà tôi yêu? Tại sao anh ấy không được vào phòng bệnh?
Bệnh dịch lần này đã cướp đi sinh mệnh baoo nhiêu người? Virus tuy vô tình nhưng nhân họa không thể tha thứ!
Tôi, một cô gái bình thường đã mất đi người mình yêu trong dịch bệnh, tôi hận giấu đi sự thât, hận cách quản lí bệnh dịch...
Yêu càng nhiều, hận càng nhiều. Tôi yêu Vũ Hán nhiều bao nhiêu, cũng ghét Vũ Hán nhiều bấy nhiêu. Nhưng ai cũng không quan tâm sự ra đi của một người đã đem lại bao nhiêu đau thương cho người tân của họ, ai cũng sẽ biết trong những người bị dịch bệnh cướp đi tính mạng có một người là người tôi yêu, tên anh ấy là Đồng Sinh.
Ngày thứ hai sau khi Đồng Sinh rời đi, trời hửng nắng ấm.
Tia nắng mặt trời chiếu xuống rọi lên khuôn mặt của tôi, chiếu lên sự bi thương của chia ly.
Tôi và Đồng Sinh đều là những người bình thường của tầng lớp thấp nhất trong xã hội. Chúng tôi cả đời đều tay nắm lấy liềm, gạt bỏ đi thấp kém.
Có một đêm, tôi nằm mơ thấy có một con ếch nhảy ra từ một cái hang vào đêm đông giá rét, nhảy qua buổi đêm yên tĩnh, nhảy qua bình minh, kêu gào thảm thiết, nặng nề mở ra một bầu trời mới.
Tôi nhắm nhẹ mắt, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
Đồng Sinh à, anh nhất định không biết đâu. Vũ Hán đêm đó tuyết rơi dày nhưng cũng không hòa tan được với dòng nước mắt đã cứng lại của anh.
Nước mắt, là bằng chứng tốt nhất em tố cáo anh. Nỗi đau ấy chỉ có trời mới nhìn thấy.
Đồng Sinh, anh biết không, sau khi anh đi được một tuần, Vũ Hán đã thay đổi rồi.
Thay đổi rất nhiều, có giường bệnh rồi. Hiện tại là giường đợi người chứ không phải người đợi giường nữa. Tại sao anh không kiên trì thêm vài ngày nữa chứa? Nếu anh có thể kiên trì thêm vài ngày, chúng ta cần gì phải gặp nhau ở kiếp sau?
Anh đi rồi, lúc đau bụng ai sẽ lo cho em? Em đau đầu ai đến xoa đầu cho em? Em tức giận ai sẽ đến dỗ em? Đã hẹn nhau đến tháng 3, chúng ta sẽ cùng nhau đi Hồ Đông; khi hoa anh đào nở đi chụp ảnh cưới; đã nói chúng ta cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây một tổ ấm tình yêu của hai ta...
Không còn nữa, tất cả đều không còn nữa. Những nụ hôn, nụ cười, dòng nước mắt, tất cả đều biến mất rồi. Vòng luân hồi của tình yêu, nói tan là tan.
Con đường thẳng tắp những hoa anh đào đắc ý đi qua tim chúng tôi, ánh đèn neon làm rối mắt người, làm tổn thương anh, dưới tấm bia ấy là kí ức được cất giấu.
Anh à, có lẽ do kiếp trước em đã phóng sinh một chú chim, kiếp này mới không thể để anh cập bến, làm tổ ấm ở kiếp này...
Đồng Sinh à, em phải làm thế nào mới quên được anh đây? Làm thế nào mới không cảm thấy đau khổ nữa đây?
Hơi thở của anh như không thể làm ấm linh hồn em. Bởi vì em đã hiểu: thế gian mà người đi không về đều làm cho họ cảm thấy thương cảm. Thà quên đi tất cả còn hơn bi thương nhận lấy tình yêu.
Người yêu của em, em và anh, vốn dĩ là một tình yêu đẹp đến thê lương. Lưu luyến có, mất mát có, triền miên có, khóc có, cười có, nhưng cuối cùng lại đứt đoạn...